ai cho anh mắng em

Anh Không Nhường Em Cho Ai Đâu. Release Date November 5, 2019. Label. Yin Yang Media. Format Digital Download. Submit Corrections. Anh Không Nhường Em Cho Nghe truyện audio Ai Cho Anh Mắng Em của tác giả Tú Sinh. Tăng giảm tốc độ nghe, nghe khi tắt màn hình, download về nghe, xem trên youtube. Hỗ trợ xem trên mọi thiết bị. Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm “Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!” Văn Tắc Minh mặt mày đỏ tía. Gã còn chưa đủ định lực để nhẫn nại như kiếp trước Văn Điềm từng chứng kiến, vừa khích hai câu đã giữ không được lớp ngụy trang quân tử, hai mắt gã đỏ kè, hằn lên bao ghen ghét, “Chẳng qua ngươi Em Vũ năm nay em mới có 5 tuổi. Em Vũ ngoan lắm cho nên cả nhà ai ai cũng yêu quý em. Là con trai nên em cũng có lúc nghịch ngợm nhưng khi được cả nhà chỉ bảo là em nghe theo ngay. Mái tóc của em lưa thưa thật mềm mại biết bao nhiêu, ở lớp em cũng rất được cô giáo yêu quý. Như đang minh chứng cho lời Phó Hữu Cầm nói là thật, đội ngũ đón dâu của Tiêu gia phải hơn nửa canh giờ sau mới vội vàng chạy tới. Đội ngũ đón dâu lật đật mà đến, đoàn xe cứ xiên xiên vẹo vẹo, đợi đến tới nơi mới lục tục chỉnh lại đội hình, khua chiêng Site De Rencontre Bien Et Gratuit. Edit D Ẹ O & Beta NấmKhập khễnh đi về phía trước, xuyên qua một con đường hẹp, nhìn dòng sông nằm ngay trước mắt, Văn Điềm thoáng thở phào một hơi, xoa xoa cái eo đau nhức, lấy lại sức tiếp tục tiến chưa đi được hai bước thì một giọng nói vọng lại từ đằng sau khiến cậu phát run.“Văn Điềm?” Sở Hướng Thiên thử gọi, đồng thời hướng lại chỗ Điềm cảm giác một luồng khí lạnh toát lên từ lòng bàn chân, đến tâm lý cũng nguội lạnh, cậu đờ ra trong giây lát rồi mới chậm rãi xoay người lại, trợn tròn mắt nhìn Sở Hướng Thiên. Đằng sau hắn còn có Chu Truyện Thanh cùng hai nam nhân tràn đầy tuyệt vọng, cứ nghĩ rằng mình đã có thể chạy thoát, nào ngờ đâu vẫn bị họ bắt được. Chuyện đã đến nước này thì chắc có lẽ cả đời cậu cũng đừng mong về được Hướng Thiên cách cậu ngày càng gần, hắn nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Văn Điểm mới ý thức được cậu đang hiểu lầm, khựng bước nỗ lực giải thích, “Ta không phải tới bắt…”Hắn còn chưa nói dứt câu, Văn Điềm đã đột ngột xoay người bỏ chạy, nhưng do chân đang bị thương, khiến cậu di chuyển rất khó khăn, tuy là vậy, Văn Điềm cũng không chịu bỏ cuộc, hệt chú thỏ con bị ép vào bước đường cùng, tuyệt vọng tìm lối trước chính là sông, Sở Hướng Thiên sợ cậu vấp ngã, nhanh chân đuổi theo tóm lấy cậu. Văn Điềm bị hắn bán ôm trong ngực, máu nóng xông lên đầu, điên tiết tay đấm chân đá giãy dụa kịch Hướng Thiên sợ cậu tự làm mình bị thương, vừa tăng lực tay ghìm cậu lại vừa nhỏ giọng dỗ nhưng Văn Điềm đã bị dọa hoảng một chữ cũng nghe không lọt, vừa cào vừa cắn, tuyệt vọng muốn thoát Hướng Thiên ôm cậu vào lòng, mặc cậu đánh đấm, Văn Điềm gắt gao cắn hắn không nhả, đôi mắt tràn ngập tơ máu, nước mắt lăn dài trên khóe Hướng Thiên đau đớn rít lên, vòng tay ra sau lưng cậu vỗ về, thầm nghĩ nhóc con này cũng thật dữ dằn, aishh…Người trong lòng dần yên tĩnh lại, một màn kinh hãi vừa rồi đã bòn rút hết sức lực của cậu, sức cùng lực kiệt đành buông tha không giãy dụa nữa, Sở Hướng Thiên vẫn vững vàng ôm chặt cậu, như thể công sức phản kháng nãy giờ không thấm vào Điềm phản kháng không có hiệu quả, nương theo ánh trăng ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại tuyệt vọng nhắm chặt người đã chịu yên, Sở Hướng Thiên còn chưa kịp nhẹ nhõm đã thấy hai hàng lệ chảy dài trên đôi má. Cậu không gào khóc, chỉ yên lặng mà rơi lệ.“Đừng khóc nữa mà.” Nhìn những giọt nước mắt cứ như nóng phỏng tay nhỏ vào lòng hắn, Sở Hướng Thiên luống cuống tay chân giúp cậu lau nước mắt, nhưng rồi nhìn những vết xước còn vương máu trên mặt cậu lại sững sờ dừng không ngờ Văn Điềm lại sợ tới như Văn Điềm lên núi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng đối với hắn đây lại là cơ hội ngàn năm có hoàng đăng cơ được ba năm, triều đình vốn bất ổn, lòng người dễ động, nếu muốn ổn định lại căn cơ thì cần phải có biện pháp giết gà dọa khỉ. Mà Sở Hướng Thiên đến trấn Tứ Phương chính là vì mục đích Sở năm hai, phát hiện một mỏ vàng tại nơi tiếp giáp giữa quận Nam Minh với quận Hưng Đông, hai quận trưởng ở đây lại là người của nhị hoàng tử, chúng biết mà không báo, lén lút khai đời này tường kín đến mấy thì cũng để lọt gió, tin tức truyền tới tai hoàng đế khiến long nhan giận dữ, nhưng vì không có thần tử nào đáng tin cậy có thể giao phó nên mới bí mật triệu Sở Hướng Thiên từ biên cảnh trở về, sai hắn đến trấn Tứ Phương giả làm thổ phỉ, một mặt thì tập hợp chứng cứ phạm tội, mặt khác thăm dò vị trí của mỏ vàng cùng số lượng chúng đã khai mỏ vàng được canh giác rất cẩn mật, Sở Hướng Thiên vẫn không tìm được cơ hội để cài người vào, Văn Điềm bất ngờ bị bắt cóc đã đưa tới một cơ hội ngàn vàng cho gia của trấn Tứ Phương, gia nghiệp đồ sộ, gốc rễ ăn sâu, tuy nay đã đổi họ nhưng vẫn không thể xem Văn Điềm trên núi, chính là muốn bức Văn gia tạo áp lực với phía quan phủ, khiến chúng phải xuất binh không đủ, buộc lòng chúng phải điều người từ mỏ vàng sang, người của Sở Hướng Thiên sẽ nhân cơ hội ấy lẻn hoạch diễn ra rất suôn sẻ, duy chỉ có một biến số mang tên Văn Hướng Thiên không tài nào ngờ được một tiểu thiếu gia mặt ngoài thì yếu ớt lại có thể lớn gan đến như vậy, dám thừa cơ tự mình chạy tay vén lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, Sở Hướng Thiên khẽ thở dài, “Sợ ta không chịu thả nên mới tự mình bỏ chạy sao?”“Ngươi có biết ở đây nguy hiểm lắm không?”Văn Điềm vẫn nhắm chặt mắt không chịu lên tiếng, thân run lên kịch cậu đáng thương như vậy, Sở Hướng Thiên cũng không đành lòng, nâng chân bế cậu lên, sải bước về bạn nhỏ bị bỏ rơi nãy giờ ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ giữa rừng khuya heo lâu sau, một người trong số họ mới kinh ngạc bật thốt, “Người vừa rồi…. là tiểu tình nhân của lão đại? Hai người bọn họ giận dỗi cãi nhau?”Chu Truyện Thanh ý vị thâm trường nhìn cả hai, chắp tay sau lưng xoay người ly tại thì không phải nhưng về dài thì chưa biết Hướng Thiên ôm Văn Điềm quay trở về, cậu thấp hơn hắn cả một cái đầu, vóc người cũng nhỏ nhắn, muốn bế cũng dễ dàng. Vững vàng ôm người về nhà, Sở Hướng Thiên liếc nhanh về phía cậu, ngẫm một hồi vẫn quyết định nói rõ cho cậu tránh việc cậu thêm sợ hãi.“Trước tiên hãy để ta sơ cứu vết thương, chờ khi trời sáng, ta sẽ dẫn ngươi về.”“Chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi, lần này coi như ta nợ ngươi một ân tình…”Mặc kệ Văn Điềm có nghe lọt hay không, những gì muốn nói hắn đều đã nói, nói xong liền vùi đầu bước nhanh về phía trước, cước bộ vững vàng nhanh chóng quay về về nhà Tiểu Kiều mà trực tiếp đem người về nhà không chê bẩn, cẩn thận từng li từng tý đặt cậu nằm trên giường, Sở Hướng Thiên giúp cậu cởi giày dính đầy bùn đất. Bàn tay bao lấy cổ chân mảnh khảnh, Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng tháo lớp vải bọc xuống. Lòng bàn chân cậu sưng tấy, gót chân nổi đầy bọt nước nhìn rất ghê Hướng Thiên nhíu nhíu mày, bật dậy bỏ lại một câu “Ta đi lấy thuốc, ngươi cứ nằm đó nghỉ ngơi đi.”Văn Điềm miễn cưỡng mở mắt ra, dùng đôi mắt hắc bạch phân minh lặng lẽ nhìn hắn, sâu trong đó ánh lên một tia không tin Hướng Thiên thở dài, xoay người đi chuẩn bị nước nóng với thuốc Điềm toàn thân bẩn hề hề, cần phải được lau sơ rồi thoa thuốc hắn mới yên người đã đi rồi, Văn Điềm mệt mỏi nhắm mắt lại, một buổi tối như lên voi xuống chó đã bòn rút hết sức lực của hắn bưng nước trở về đã thấy cậu ngủ Hướng Thiên dùng khăn lau chân cho cậu, lấy ngân châm hơ trên lửa ngọn nến để sát khuẩn, rồi nhẹ nhàng đâm vỡ bọng nước trên chân trên giường nhăn chặt mi, dùng sức cuộn tròn đầu ngón chân. Sở Hướng Thiên cố ý làm thật nhẹ tay, vừa bôi thuốc vừa ngồi thổi thổi cho cậu, qua một hồi người nọ thả lỏng chân, thoải mái chìm vào giấc đôi chân nhỏ trong tay, Sở Hướng Thiên vuốt nhẹ hai cái mới chịu buông tay. Lấy khăn sạch nhúng nước, chuẩn bị lau người cho hạ cậu lau người thoa thuốc xong thì trời cũng đã Hướng Thiên tiếc nuối nhìn thân thể trắng nõn nà của ai đó, lôi ra một bộ trung y của bản thân mặc lên cho cậu, sửa sang lại giường chiếu sạch sẽ rồi mới cẩn thận nhét Văn Điềm vào ổ lý xong xuôi, xoay người nhìn cậu lần cuối, Sở Hướng Thiên bất chấp một đêm không ngủ cất bước ra bên binh vẫn còn đóng quân dưới chân núi, trời mới tờ mờ sáng mọi người còn đang ngủ, vừa thấy Sở Hướng Thiên xuất hiện, lính canh gác sợ hết hồn, theo bản năng gõ chiêng trong doanh nháo nhào, bọn quan binh vội vã chạy lại tập hợp, mờ mịt hỏi chuyện gì đang xảy ra Hướng Thiên không kiên nhẫn nói, “Ai là lãnh đạo ở đây, kêu hắn ra gặp ta.”Lính gác bị hắn dọa sợ, tuân mệnh theo bản năng, chạy vào lều gọi sư gia cùng hai trấn thủ dậy Người đứng đầu một trấn.Sư gia mới đầu còn định ỷ thế bắt tên đầu lĩnh thổ phỉ này lại để tranh công, nhưng khi vừa đối mặt với Sở Hướng Thiên ông ta đã nhũn cả chân, khách khí hỏi hắn có yêu cầu gì.“Để người của các ngươi rút khỏi đây, ta sẽ đưa Văn thiếu gia trở về trước giờ Thân 3 giờ chiều.”Sư gia ấp úng không dám hó hé tiếng nào, ngược lại Phó Hữu Cầm sau khi nghe xong liền lên tiếng hỏi “Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin ngươi?”Sở Hướng Thiên nhíu mày khó chịu, khi thấy người hỏi là ai hắn mới giãn chân mày, khách khí nói “Văn phu nhân nếu không yên tâm có thể cử một người lên trại. Sở mỗ với Văn thiếu gia vừa gặp mà như đã quen thân nên mới cố ý muốn giữ Văn thiếu gia lại làm khách mấy hôm, không ngờ lại kinh động đến nhiều người như vậy.”Phó Hữu Cầm cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn thành khẩn như vậy bà cũng hơi tin tưởng “Thật chứ?”Sở Hướng Thiên gật đầu, “Quân tử nhất ngôn.”“Ta đi!” Đại Phúc đứng sau Phó Hữu Cầm nãy giờ nghe vậy liền ló đầu ra, “Phu nhân, cứ để ta lên đó đón công tử.”Dẹo saidNói chuyện với mẹ vợ có khác, khách khí dữ ha. Edit D Ẹ O & Beta NấmCánh đồng bao la rộng lớn đã được gieo mạ hơn nửa, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài người nông dân đang khom lưng cấy mạ tít đằng Điềm nảy lên hứng thú, mặc kệ lời khuyên can của hạ nhân, khăng khăng muốn xuống hai bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, bùn đất lầy lội, hạ nhân e sợ cậu xảy ra chuyện gì, cứ cố khuyên Điềm chê hắn ồn, dứt khoát đuổi người tình cậu chỉ đang muốn thử dị năng của mình thôi có thể nghe hiểu hoa cỏ nói chuyện, vậy hẳn lúa cũng được tính chứ nhỉ? Nhưng nãy giờ cậu đứng đây, lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh lý thuyết thì cả một cánh đồng bát ngát như thế hẳn phải rất ồn ào mới đúng Điềm bước một đoạn, ngồi xổm xuống đánh giá mấy cây mạ xanh biếc, chúng nó vẫn im lìm mà thẳng tắp, không hề cất tay khều khều, Phó Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Sao không nói tiếng nào cả vậy nhỉ?”Lá mạ quơ quơ, vẫn không có động tĩnh gì.“Chẳng nhẽ tụi bay không biết nói chuyện?” Phó Điềm lén lút tự phỏng đoán.“Nói gì cơ?” Sở Hướng Thiên tiến lại đằng sau cậu, tình cờ nghe được một hai Điềm giật thót, cậu đứng bật dậy, chột dạ mà phản bác, “Không có gì hết á!”Sở Hướng Thiên “…”Hắn chậm rãi thở dài, thuận theo cậu mà giấu đi sự ngờ vực trong đáy mắt, “Ừ.”Phó Điềm không dám nói lung tung nữa, giả vờ giả vịt đi dạo dọc bờ ruộng. Đồng ruộng rộng lớn, cậu đi một hồi lại chợt phát hiện, rõ ràng phía đầu bên kia nguồn nước vẫn dồi dào, gốc mạ đều được ngâm trong nước, xanh biếc bóng vừa sang phía bên này thì khô cằn hơn hẳn, chỉ có tý ty nước chẳng đủ để làm ướt gốc mạ, chỗ dốc cao hơn thậm chí còn không có nước, đất đai cằn cỗi đến đáng hai bên cũng khác nhau một trời một vực, chúng nó thấp bé, lại yếu ớt, nhìn không khả quan bao Điềm cau mày, thớ ruộng này hẳn do cách nguồn nước quá xa, không đủ nước để nuôi mạ sống tốt như bên vòng quanh đây, Phó Điềm mơ hồ nghe được những âm thanh nhỏ vụn, cậu thử lần theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện nó là những tiếng rên uể oải của những cây mạ xuất phát từ phía ruộng, chúng nó đều đang kêu thực thanh âm của tụi nó không lớn, nhưng do vài mảnh ruộng cộng lại nên cậu mới nghe đi xa nước lại càng ít dần, chẳng trách đám mạ vốn yên tĩnh lại trở nên ồn Điềm ngồi xổm xuống nghe, phát âm của chúng đơn thuần chỉ một chữ “Khát” lặp đi lặp lại, không linh tính như mấy cây hoa cỏ cậu từng gặp, không biết là do chưa trưởng thành hay do chúng nó linh tính không cao nữa.“Mình về thôi.” Phó Điềm đứng dậy, đôi mày thanh tú xoắn chặt, ôm một bụng tâm sự mà từng xem không ít sách làm nông, đương nhiên hiểu nguyên nhân nằm ở đâu. Phó Điềm vừa đi vừa nghĩ, lại bất cẩn đạp phải một khối đất lún, mất thăng bằng ngã thẳng vào trong Hướng Thiên đi đằng sau nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về, nhờ hắn cậu mới may mắn thoát được kiếp ngã chổng vó.“Đi phải cẩn thận chứ.”Phó Điềm bám lấy cánh tay Sở Hướng Thiên, đứng lò cò bằng một chân, viền mắt cậu đỏ ửng. Mắt cá chân cậu đau nhức, cố cắn môi nhịn không khóc.“Đừng nhúc nhích.” Sở Hướng Thiên cởi ngoại bào trải trên đất, sau đó ôm ngang cậu đặt xuống ngồi lót lên ngoại bào, cầm chân cậu kiểm ruộng bị bong xốp, ủng của Phó Điềm dính hẳn một lớp đất bùn dày cộm, Sở Hướng Thiên dỗ cậu, từ từ tháo chiếc ủng chân trắng nõn sưng tấy một mảng, Sở Hướng Thiên lấy tay ấn ấn, “Đau không?”Phó Điềm rít một hơi, đau muốn rớt nước mắt, vốn cậu cũng không thấy đau lắm đâu, ai ngờ Sở Hướng Thiên vừa mới ấn xong, Phó Điềm hận không thể lấy chân mà đạp chết cần nghe cậu trả lời cũng biết, Sở Hướng Thiên ho khan, lấy vạt áo lau khô chân cho Phó Điềm, sau đó ngồi xổm người xuống, bảo cậu nằm lên để hắn Điềm khẽ hừ, nhưng vẫn làm bé ngoan đưa hai tay cuốn lấy cổ hắn, Sở Hướng Thiên đỡ chân cậu, cõng Phó Điềm về điền nãy dạo cũng xa, Sở Hướng Thiên cõng cậu đi hồi lâu mới thấy được tòa điền trang đằng chân trời, Phó Điềm sợ hắn mệt, chủ động nói “Hay ngươi cứ thả xuống để ta tự đi cũng được mà.”“Ngươi đi kiểu gì? Lóc chóc nhảy lò cò mà về à?” Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng xốc cậu lên, cười trêu Điềm “…”Căm giận dùng đầu cụng hắn, xong vẫn thành thật nằm úp sấp trên lưng hắn, không cãi về tới nơi, hạ nhân đứng ở cửa thấy Phó Điềm được Sở Hướng Thiên cõng về thì bị dọa chết khiếp, láo nháo chạy đi kêu đại Điềm vội gọi với lại, nói “Chỉ bị trật chân thôi, không cần phải tìm đại phu làm gì, lấy cho ta chút thuốc xoa bóp là được.”Hạ nhân do dự gật đầu, tự chạy đi tìm thuốc nhưng vẫn bảo người gọi đại phu đến cho chắc cậu về phòng, cũng vừa hay lúc hạ nhân đưa rượu thuốc tới. Gọi Đại Phúc bưng nước nóng vào, Sở Hướng Thiên tự mình rửa chân cho Phó Điềm hơi rụt chân lại, lòng cậu nảy lên chút bối rối, lắp ba lắp bắp nói “Để… để Đại Phúc rửa hộ ta cũng được mà. “Sở Hướng Thiên hời hợt cướp lời “Không cần đâu, cứ để ta, mau rửa chân rồi còn xoa thuốc.”“Nha…”Phó Điềm chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi im, ngón chân vẫn thẹn thùng mà cuộn Hướng Thiên kéo ống quần cậu lên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ bọc quanh cổ chân cậu, khung xương Phó Điềm nhỏ nhắn, da dẻ lại trắng trẻo, Sở Hướng Thiên thầm chậc lưỡi, này mà đeo thêm cái lắc chân bằng vàng nữa thì đẹp hết nghĩ tuy bay cao bay xa, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác tay của hắn, mềm nhẹ lau khô chân cho cậu, sau đó đổ rượu thuốc xoa lên cổ chân cùng lòng bàn chân đau ập đến quá đột ngột khiến Phó Điềm rớt lệ, Sở Hướng Thiên thấy thế liền vội an ủi, “Phải xoa mới hết đau, không thì nó sưng lên ghê lắm.”“Vậy ngươi nhẹ tay thôi…” Phó Điềm dùng ống tay áo lau nước mắt, đôi mắt hồng hồng y chang con thỏ Hướng Thiên như bị cậu mê hoặc mà dừng tay, mãi sau một lúc mới tiếp tục xoa xoa, trầm giọng nói “Nếu mà nhẹ thì còn xoa làm gì nữa.”Phó Điềm “…”Chờ khi xoa xong, mắt Phó Điềm cũng đã đỏ hoe, lệ rơi lả chả, thoạt nhìn như vừa bị ăn Phúc cầm khăn lau mặt cho cậu, Phó Điềm khịt khịt mũi, thanh âm ồm ồm do cách lớp khăn vải truyền vào tai hắn “Cảm ơn nhiều.”Sở Hướng Thiên nhíu mày, “Sao không thèm nhìn ta, lại đang mắng thầm trong bụng đúng không?”“…”Thay nước vắt khăn đắp lên mắt, Phó Điềm trầm mặc không thèm nói tiếng này đến lượt Sở Hướng Thiên “…”Tiểu thiếu gia lại lấy oán trả ân, nhóc con thù là vị đại phu được mời đến không được dịp phát huy năng lực. Còn Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt sau khi nghe hạ nhân bẩm báo liền vội chạy tới, thấy viền mắt cậu hồng hồng lại đau lòng không thôi, “Đang yên đang lành chạy ra ruộng làm gì?”Phó Điềm rầm rì nói đi ra chơi cho Hữu Cầm nhìn cậu vậy cũng hết cách, nhẹ nhàng vỗ lên trán cậu, “Mấy ngày nay đừng chạy nhảy lung tung nữa đó biết chưa.”Chạy được vẫn phải chạy chớ, Phó Điềm lén lút phản bác, nhưng vì đang ở trước mặt mẫu thân, nên cậu vẫn phải ngoan, gật gật đầu “Dạ.”Tổn thương chân, muốn đi đâu cũng khó, Phó Điềm dỗ Phó Hữu Cầm về phòng nghỉ ngơi, bắt đầu quay sang nhờ vả Sở Hướng Thiên, “Ngươi cõng ta đến chính đường đi.”Nói rồi lại để Đại Phúc đi gọi quản sự cùng mấy lão nông đến.“Mới vừa rồi còn bảo sẽ nằm yên một chỗ nghỉ ngơi kia mà, sao trở mặt nhanh thế?” Sở Hướng Thiên dở khóc dở Điềm nguýt hắn, cây ngay không sợ chết đứng mà giục, “Đương nhiên là có chính sự mới phải đi, nhanh lên!”Thở dài, Sở Hướng Thiên nhận mệnh nhân lúc quản sự còn chưa đến mà vác tiểu thiếu gia ra chính Điềm sửa sang lại quần áo xộc xệch, nghiêm mặt ngồi ở chủ danh Phó Điềm hẳn đã sớm truyền ra ngoài, quản sự nhát gan mà nhìn cậu, ráng nhớ lại coi mình có làm sai chuyện gì trừ quản sự còn có thêm ba lão nông, họ đều đã làm việc ở đây khá lâu rồi, ba người đều thuộc loại hình quanh năm chỉ biết trồng trọi lại khá kiệm lời, nên khi bị gọi đến gặp cậu chủ, họ lại càng chẳng biết nên nói gì, cứ đứng phía sau quản sự trầm mặc cúi Điềm trưng ra bộ mặt ôn hòa, cậu gọi quản sự lại, chủ yếu chỉ muốn hỏi chuyện ruộng đồng, nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì chẳng khác nào đang làm giảm hẳn một nửa sản lượng phải nghĩ cách giải quyết triệt để, trong sách cũng có đề ra giải pháp đào mương tưới tiêu, thế nhưng cả một đồng ruộng mênh mông như thế làm sao mà đào, nếu đào thì phải đào như thế nào, to nhỏ ra sao, đó mới là vấn Điềm biết sức mình đến đâu nên mới kêu quản sự và ba lão nông đến để thương bốn người cứ thấp thỏm bất an, Phó Điềm cười trấn an họ, sau mới nói đến chính sự.“Hồi sáng ta vừa ra đồng xem thử, phát hiện nhiều chỗ không đủ nước mà tưới, vậy nên mới triệu các vị đến đây để hỏi thử xem liệu có biện pháp nào dùng được hay không.” Cùng đọc truyện Ai Cho Anh Mắng Em?! của tác giả Tú Sinh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó ĐiềmEditor + Beta D Ẹ O Beta nô tỳ Nấm Hường HòeMọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại thì lại vô tình bị người ta bắt lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài Điềm QAQĐại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”.Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà…Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng!!”Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em… QAQ “Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương!

ai cho anh mắng em